Cuộc đời tôi là một cuốn nhật kí và trang nhật kí ngày hôm nay tôi sẽ kể về những câu chuyện, việc làm của tôi. Đồng thời, tôi sẽ chia sẻ ước mơ, mong muốn của bản thân mình.
Thật may mắn vì tôi được sinh ra trong một gia đình có đầy đủ bố mẹ và người chị gái giỏi giang, một gia đình với 4 thành viên rất hòa thuận và hạnh phúc. Bố tôi là cán bộ công nhân viên mẫu mực, tảo tần và luôn quan tâm hai chị em tôi .Công việc của bố rất bận rộn, bố thường xuyên vắng nhà. Mẹ tôi vì vậy phải đảm nhiệm công việc nội trợ cho cả gia đình; mẹ luôn quán xuyến các việc bếp núc, chăm lo cho bố và hai chị em tôi. Trong cảm nhận của tôi, mẹ rất chỉn chu, thân thiện và luôn giúp đỡ mọi người xung quanh. Trong gia đình, mặc dù chị tôi là người ít nói nhưng chị rất hòa đồng, hay tâm sự, trò chuyện cùng tôi. Bây giờ, chị đã là một sinh viên của trường Đại học Sư Phạm Hà Nội với những khát khao, hoài bão lớn. Đó không chỉ là ngành học và công việc chị ước mơ, cố gắng mà đó còn là niềm tin, sự hi vọng của bố mẹ và gia đình tôi. Tuổi thơ tôi trôi qua thật êm đềm khi có những người thân ở bên yêu thương, giúp đỡ. Những năm tháng thời thơ ấu của tôi đều được đi chơi công viên cùng bố, được ăn những bữa cơm ngon do chính tay mẹ làm, được lắng nghe chị gái giảng bài, được bà ngoại mua cho chiếc áo mới xinh đẹp. Cứ như vậy, tôi dần lớn lên và trưởng thành dưới sự bao bọc và chở che.
Nhưng rồi...
Ngày hôm ấy, cái ngày tôi sẽ không bao giờ có thể quên vì biến cố lớn đã ập đến với gia đình – nơi tổ ấm mà tôi trân quý nhất đã biến mất. Một vụ nổ lớn đã khiến ngôi nhà mà gia đình tôi ở bị hỏng nặng nề, mẹ tôi cũng vì vậy mà bị bỏng nặng. Tôi vẫn nhớ như in hình ảnh mẹ kêu khóc trong đau đớn, căn nhà dường như muốn đổ sụp, xung quanh tôi là những mảnh kính vỡ vụn nằm rải rác. Trước mắt tôi như tối sầm lại, tôi hoảng sợ đến mức chỉ có thể dứng im một chỗ, nếu không phải chị gái kéo tay tôi chạy xuống tầng thì có lẽ bức tường lớn đã đổ vào người cả hai chị em. Hàng xóm xung quanh đều hoảng hốt và lo lắng khi thấy bố bế mẹ chạy đến bệnh viện. Khoảng thời gian đó, tôi phải sống cùng ông ngoại, những ngày không có mẹ ở bên quan tâm, chăm sóc, tôi luôn được dì và ông ngoại ở bên an ủi, thương yêu. Ngày tháng không có bố mẹ ở bên cạnh trò chuyện, tôi đã khóc rất nhiều vì tôi rất nhớ thương mẹ và lo lắng cho bố. Hàng ngày, bố thường xuyên phải đi lại từ bệnh viện đến nhà ông bà ngoại để hỏi han, mua đồ ăn cho hai chị em rồi chập tối mới về đến nhà. Bố luôn phải vất vả ngược xuôi, gồng gánh vay mượn nhiều nơi để đóng tiền học cho hai chị em, tiền sửa chữa ngôi nhà bị hư hỏng nghiêm trọng cùng với tiền viện phí đắt đỏ cho mẹ. Vì những quy định của bệnh viện mà tôi đã không thể gặp và bên cạnh động viên mẹ trong suốt thời gian mẹ nằm viện. Khi nhìn vào gương mặt tiều tụy và mái tóc đã thêm nhiều sợi bạc của bố, lúc đó tôi chỉ có một suy nghĩ duy nhất đó là mong mình lớn thật nhanh để có thể kiếm nhiều tiền để chăm lo cho ông bà, bố mẹ, muốn mình lớn thật nhanh để học một trường học Đại học có tiếng để bố mẹ luôn tự hào, muốn mình khỏe mạnh hơn để san sẻ, đỡ đần cho bố mẹ và không để mọi người lo lắng. Khoảng thời gian ấy trôi qua thật nặng nề, tôi ước rằng sẽ có phép màu xảy ra để mẹ mau khỏe, gia đình lại cười nói vui vẻ như xưa. Thế nhưng, tôi vẫn chỉ là một đứa trẻ chưa từng chịu thiếu thốn, khổ cực nên ngoài việc mong ước và chờ đợi một tương lai tốt đẹp thì tôi chỉ biết cố gắng đạt nhiều thành tích tốt trong học tập, hoàn thành nhiệm vụ ở trường, lớp mà thầy cô giao phó.
Bốn tháng sau, cuối cùng mẹ đã trở về, đó có lẽ là giay phút vừa vui vừa buồn, vui vì sau bao nhiêu ngày tháng chờ đợi và mong nhớ nay cũng thấy mẹ, nghe được giọng nói nhẹ nhàng của mẹ, nhưng buồn vì trên người mẹ là những vết thương, vết sẹo bỏng khó lành, là những nỗi đau về thể xác lẫn tinh thần mà mẹ đã luôn phải chịu đựng một mình. Những ngày đầu mẹ về, mẹ tôi đã không thể tự tắm rửa và vệ sinh cá nhân. Vì vậy, bà ngoại thường xuyên phải tắm rửa cho mẹ, buổi sáng và buổi tối hai chị em đều nấu cơm để mang lên cho mẹ , mẹ tôi thường hay bỏ bữa trưa nên ngày nào chị em tôi thường ngồi trò chuyện, tâm sự để mẹ luôn vui vẻ và lạc quan hơn. Từ ngày bị bệnh đến nay, mẹ đã không còn cười nói nhiều như trước, vì vậy, mỗi khi cùng mẹ nói chuyện nhìn thấy mẹ cười luôn là niềm hạnh phúc của tôi và gia đình. Tuy mẹ giờ đây đã ăn uống đầy đủ và tự lo liệu được cho bản thân nhưng mẹ vẫn thường hay khóc vì những vết sẹo mà mẹ tôi luôn mặc cảm, mỗi lần như vậy, bố tôi chỉ có thể động viên, cảm giác bất lực đó khiến lòng tôi như quặn lại. Tôi chỉ có thể dặn bản thân phải đạt được thành tích học sinh giỏi để mẹ vui lòng và không phụ lòng mong đợi của bố. Tôi đã đạt thành tích học sinh giỏi trong 3 năm học Trung học cơ sở và bây giờ, tôi đang phấn đấu để đạt được ước mơ làm học sinh của trường Nguyễn Gia Thiều, không chỉ vậy, tôi còn đang nỗ lực trên con đường trở thành học sinh giỏi thành phố môn Lịch Sử. Bên cạnh đó, ông bà và mọi người xung quanh đã luôn giúp đỡ gia đình tôi trong lúc khó khăn nhất nên mỗi khi cuối tuần, tôi đều đến nhà ông bà cùng chị gái nấu và ăn những bữa cơm tuy đơn giản nhưng hấp dẫn, vừa miệng. Gần đây, bà ngoại có tuổi hơn mà bệnh đau nhức chân ngày càng nặng nên tôi và chị đều đặn xoa bóp chân cho bà. Những người hàng xóm tốt bụng luôn hỏi han sức khỏe của mẹ vì vậy gia đình tôi rất biết ơn và mong có thể giúp đỡ họ. Đồng thời, các thầy cô giáo luôn ân cần dạy bảo và hỗ trợ tôi hết mình trong học tập vì thế tôi đã dùng thành tích của bản thân không chỉ để cho thấy thực lực của mình mà còn thể hiển lòng biết ơn, kính trọng với các thầy, cô giáo.
Câu chuyện đã xảy ra vào hơn 3 năm trước, bây giờ cuộc sống của tôi và những người thân yêu đã ổn định. Hiện tại, tôi không chỉ cố gắng trau dồi kiến thức mà còn thường xuyên tham gia tuyên truyền cho người thân trong gia đình và luôn hưởng ứng những phong trào ủng hộ, quyên góp, từ thiện cho các trẻ em vùng khó khăn. Ngoài ra, sách vở, quần áo cùng nhiều vật dụng gia đình khác, chị gái tôi đều tích trữ lại để cho các trải trẻ mồ côi. Tuy không nhiều tiền nhưng tôi hàng tháng đều có một con lợn đất riêng để tích tiền và mỗi ba tháng tôi sẽ lấy một ít ra để từ thiện qua chương trình “Cặp lá yêu thương”.
Giờ đây, tôi không còn là cô bé được người thân chăm lo từng chút một nữa, tôi trưởng thành hơn, tôi biết suy nghĩ chín chắn hơn và tôi đã thay mẹ làm nhiều việc nhà hơn để khiến bố yên lòng, giúp an tâm dưỡng bệnh, cùng chị gái nỗ lực hơn trên con đường hộc tập.
Hành trình phía trước còn rất dài, tôi hi vọng và tin tưởng những trang nhật kí tiếp theo của tôi sẽ là những kỉ niệm hạnh phúc, tươi đẹp được viết lên cùng gia đình, bên ông bà, bố mẹ cùng người tôi yêu thương, trân trọng. Bằng sự nỗ lực, sự giúp đỡ của thầy cô, bạn bè và gia đình tôi sẽ ngày một trưởng thành hơn. Và tôi luôn tự hào mình là người hạnh phúc vì đã có một gia đình tuyệt vời, có thể cho đi để góp một phần nhỏ bé của bản thân để tạo nên những trang nhật kí đầy cảm xúc cùng biết bao người thân.
Người viết thư
Trần Huyền Trang